Ngay từ nhan đề của cuốn sách, ta đã có một linh cảm về những gì cuốn sách mang lại: một câu chuyện khắc khoải, âm vang mãi ngay cả khi ta đã đóng cuốn sách lại, những mảnh đời trong “Và Rồi Núi Vọng” sẽ tiếp tục bám lấy tâm trí ta với cái cảm giác mất mát, không trọn vẹn khó nói nên lời. Nhưng tất cả những gì đọng lại vẫn có chút gì đó ngọt ngào, như cái cảm giác an ủi mỗi khi ta đứng trên một ngọn núi mà phóng tầm mắt ra xa nhìn ngắm “những ngọn đồi mềm mại và bầu trời cao xanh, mặt trời lặn sau cối xay gió, và trùng trùng điệp điệp là những dãy núi mù sương cứ mờ dần, mờ dần nơi chân trời.”

“Thiên đường thì buồn”