Ông Ibrahim Và Những Đoá Hoa Coran ( Eric – Emmanuel Schmitt) – Nhân Gian Hãy Để Lòng Vị Tha Làm Hải Đăng Rạng Lối Đường Đi

Momo 11 tuổi, hay xén bớt tiền chợ để “bầu bạn” với những cô gái nhà thổ. Mẹ bỏ đi theo người đàn ông khác từ lâu nên Momo sống một mình với cha ở con phố nhỏ tên là Màu Xanh.

Cha của Momo, một người hành nghề luật sư sắp-mất-việc-tới-nơi, lúc nào cũng ủ rũ và hay so sánh cậu với người anh trai đã đi theo mẹ mà cậu chẳng hề biết đến sự tồn tại. Hạnh phúc là thứ đã tuyệt chủng trong ông.

Ông Ibrahim, một triết gia “Ả Rập” am tường kinh Coran, bình thản sống những chương cuối đời mình dưới lốt một ông già bán tạp hoá mở cửa từ 8 giờ đến nửa đêm, ngay cả Chủ nhật. Ngày nào cũng ngồi như mọc rễ trên một cái ghế ngó ra phố.

Con phố bé tẹo chứa chấp những cuộc đời nhỏ nhoi, từ các cô gái điếm phóng khoáng, đến một gia đình chỉ có cha và Momo, rồi cả cái ông già tưởng như chán ngắt bán một cái tiệm tạp hoá không thiếu món gì. Nét hóm hỉnh trong ngôn từ của Eric – Emmanuel Schmitt một lần nữa được chuyển tải rất tròn trịa qua lời dịch của Nguyễn Đình Thành.

Cả câu chuyện như một cơn gió thổi đưa lòng vị tha phảng phất lưu dấu trong tâm trí người đọc từ đầu đến cuối. Ta nhận ra lòng bác ái chính là nấc thang nâng đỡ, giải thoát và chiếu rọi mọi tâm hồn đi trên con đường của số phận. Momo lớn lên trong vòng tay và những lời than thở của cha. Tuy nhiên, Momo lại rất biết tự tạo niềm vui cho chính mình: Cậu đập ống heo để đi chơi gái lần đầu tiên trong đời, không quên cuỗm vài món đồ hộp những khi ghé ngang cửa hàng tạp hoá của ông Ibrahim, hiên ngang chặn một tên cướp rồi được một đêm miễn phí của một cô gái điếm thay cho lời cảm ơn. Đâu đó, lòng vị tha vẫn hiện hữu ngay cả trong góc khuất vô cùng.

Cha của Momo, người duy nhất sống sót sau Holocaust – cuộc diệt chủng của Đức Quốc Xã, mang những vết thương không bao giờ lành khi phải chứng kiến cha mẹ lần lượt ra đi ở trại tập trung. Nếu nói trái tim ông đã chết từ lúc đó cũng không ngoa. Sự giải thoát cho chính cuộc đời ông cùng lời xin lỗi Momo là lời giã từ gửi đến số phận mình. Ông biến mất khỏi Momo vĩnh viễn, nhưng đồng thời, lòng vị tha lại được sinh ra từ đó, khởi nguồn sáng tỏ cho những ngày tháng sau này của Momo.

Ông già Ibrahim xuất hiện như một ngôi sao rất đỗi bình thường, le lói trong bầu trời đêm nhưng lại là một bậc minh triết ngồi giữa sân khấu cuộc đời, lặng lẽ quan sát cả thế gian, dạy Momo những bài học rất đời từ việc cắt xén bớt khẩu phần đi chợ, đến việc kể cho Momo nghe sức mạnh nhiệm màu của nụ cười. Ông nhận nuôi Momo ngay sau cái chết của cha cậu, xoay vần cuộc đời của Momo thành một câu chuyện cổ tích. Lòng vị tha một lần nữa lại ngân lên trong bản concerto mang tên hạnh phúc, mở toang cánh cửa ánh sáng soi rọi Momo 11 tuổi.

Sự yêu thương chân thành nhẹ tựa một cơn mưa rào đầu tháng Năm, nhưng cũng chẳng bớt phần quyết liệt của đêm hè oi ả, Ông Ibrahim Và Những Đoá Hoa Coran là một câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng cả bài học luân lý nguyên bản nhất của lòng vị tha, mà ông Ibrahim đã nhắc đến trong những trang kinh Coran ép vài nhành hoa khô:

“What you give, Momo, is yours forever. What you keep is lost for all time”.
“Những gì con cho đi, Momo, sẽ ở lại với con mãi mãi. Những điều con cố níu giữ, rồi cũng sẽ rời bỏ con mà đi”.*

*Lời dịch của người viết bài review.

One Reply to “Ông Ibrahim Và Những Đoá Hoa Coran ( Eric – Emmanuel Schmitt) – Nhân Gian Hãy Để Lòng Vị Tha Làm Hải Đăng Rạng Lối Đường Đi”

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.