Sự cô độc là một nỗi hạnh phúc vượt ngưỡng. Dường như mọi điều ta hướng đến trong mỗi hành động, đều để thoả mãn chính cái tôi. Ta thực hiện điều gì đó để khiến người khác vui? Không, để chính ta được vui khi cảm thấy mình có ích. Ta xây dựng giá trị nào đó mong làm cho xã hội tốt đẹp hơn? Không, để chính ta được tốt đẹp hơn, còn xã hội chỉ hưởng nhờ sự phát triển của bản thân mình mà thôi. Ta quá chăm lo suy nghĩ đến điều mà ta làm được cho thế giới mà thực ra, điều căn bản ta nên nghĩ đến là ta đang làm được gì cho bản thân mình. Cho đầy ắp sự cô độc cách thoả mãn của mình.