Mở Bài (Umi)

Lâu rồi, tôi không viết. Có lẽ cũng năm năm rồi, kể từ khi bước chân vào trường Luật. Tôi vẫn nhớ bài viết đầu tiên năm lớp mười, cô chủ nhiệm cũng là cô dạy văn, khi ấy, đã phê thế này: “Cảm xúc trong trẻo, giọng văn mượt mà. Cô tin em sẽ tiến xa nếu theo đuổi con đường văn chương”. Đợt đó, tôi được tám điểm. So với những bài viết chín điểm, mười điểm trước đây thì chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng những dòng nhận xét của cô, mãi ám ảnh tôi, theo tôi tới tận những năm tháng sau này. Dẫu rằng, tôi đã không theo đuổi con đường văn chương như cô nói. Sự thật thì hành trình của mỗi người luôn có những ngả rẽ, ngay tại những khúc quanh đột ngột, dù rằng trước đó chúng ta đã cân nhắc và lên kế hoạch, bắt đầu với sự quyết tâm sắt đá tưởng chừng không có gì thay đổi được. đọc thêm...