Có những tác giả lôi cuốn ta bằng những quan điểm rất rõ ràng, lối suy nghĩ sắc bén thiên về tính triết lí. Lại có những tác giả hấp dẫn ta bằng cách rót tràn vào trái tim những dòng chảy vô tận của cảm xúc tẽ thành nhiều hướng không xác định mà mỗi lần đọc, ta lại tìm thấy một lối khác vào ngóc ngách sâu kín trong tâm hồn con người. Murakami là một nhà văn rất giỏi đem lại cho tác phẩm của mình một cảm giác, một bầu không khí đặc trưng được ngưng tụ bằng văn phong độc đáo trộn lẫn hiện thực và giấc mơ, các ám chỉ và ẩn dụ. Trong tập truyện Những người đàn ông không có đàn bà, ta được trải nghiệm các trạng thái tinh thần đầy phức tạp của con người hiện đại qua văn phong miêu tả đầy tinh tế, giàu xúc cảm của ông.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương (Haruki Murakami) – Phác Họa Cái Không Và Sự Mất Mát
Vẫn chuyên chú khám phá sự sâu thẳm của bản ngã, qua mỗi tác phẩm Murakami lại xây thêm những bậc thang đổ dốc vào tâm hồn con người bằng những tảng chữ đầy sức nặng của lối diễn đạt giàu cảm xúc và hình tượng. Trong quyển tiểu thuyết Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương, Haruki Murakami đã tìm được một lối diễn đạt mới về sự trống rỗng của cá thể và sự chiếm hữu của mất mát.
Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà (Haruki Murakami)
Mình đã đọc được đâu đó câu này: “Nếu con gái thích đọc ngôn tình, thì con trai thích đọc Musso”. Ắt hẳn câu trên đã thiếu một vế: “ …, và cả con gái, con trai đều thích Haruki Murakami”. Nếu bạn là một con người lãng mạn, nhưng phần nhiều cũng rất lí trí, thì không thể bỏ qua Những người đàn ông không có đàn bà của Haruki Murakami.
Người tình Sputnik – Sự lãng quên của những điều quên lãng
“Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không”
(Bùi Giáng)

Rừng Na-uy (Haruki Murakami)
“Hôm qua
Là hôm kia của ngày mai
Là ngày mai của hôm kia”
(Yesterday – Những người đàn ông không có đàn bà)

Người Tình Sputnik (Haruki Murakami) – Những vệ tinh cô đơn giữa vũ trụ bao la
Là cuốn tiểu thuyết thứ 3 của Murakami mà tôi đọc, vào một bữa chiều mùa hạ, xung quanh là những tiếng ồn của việc sửa nhà, nhưng Người Tình Sputnik vẫn để lại cho tôi ám ảnh và cảm xúc nhiều hơn bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào của Murakami trước đây.

“Thiên đường thì buồn”