Những hàng cây gió reo

Credit: Trinh Nguyen (dangtrinh.com)

1. Nàng bánh bèo trên tay tôi đã ngủ, sau một hồi quẫy đạp, la khóc ỏm tỏi, ê a và bày trò các kiểu. Chỗ nàng nằm đã sẵn nhưng chưa đặt xuống được đâu, nàng chi nhắm mắt thôi, hãy chịu khó đi thêm vài vòng nữa để nàng ngủ sâu rồi muốn làm gì thì làm. Cái bọn trẻ con như nàng tinh tướng lắm, rõ là mắt đã nhắm, hơi thở đã đều, tay chân đã buông lỏng… vậy mà mình chỉ nhón ngồi xuống giường thôi là bừng mở mắt dậy. Khi đấy mà ko mau mau quay lại tư thế cũ thì thể nào nàng cũng sẽ khóc rưng rức dỗi hờn (thương lắm) cho xem. Không muốn nàng khóc và quá mệt để dỗ nàng lại từ đầu nếu nàng tỉnh giấc, nên, tôi lại đi thêm vài vòng nữa. Vài vòng quanh quanh căn phòng nhỏ, đi qua cái giường, đi qua cái bàn, đi qua cái tủ, đi qua ô cửa sổ nhìn ra hàng cây xanh mướt… lại đi qua cái tủ, đi qua cái bàn, đi qua cái giường… Nhìn xuống kiểm tra xem nàng đã ngủ chưa, thì thấy giữa hai cái má phúng phính nở ra một nụ cười không răng (đáng yêu nhất trần đời). Ngủ thật rồi. Nhưng vì cười dzụ khị thế kia nên sẽ ẵm nàng đi thêm vài vòng nữa nhé… đọc thêm...

Gặp lại Andersen ở Munich (Chi Mai)

Khi tìm ra ở Munich có một tiệm sách cũ tiếng Anh, tôi muốn đến đó liền. Thật kỳ cục là từ khi sang Đức, tôi lại thấy khó tìm ra một tiệm sách cũ tiếng Anh hơn ở một thành phố châu Á nhiều. Tiệm sách mới thì nhiều và tiệm sách cũ bằng tiếng Đức cũng nhiều (có lần tôi mua được quyển Khải Hoàn Môn bản tiếng Đức của Erich Maria Remarque giá 1 euro ở một hiệu sách cũ bé tẹo ở Köln.) đọc thêm...

Ichiro (Chi Mai)

Mặt trời đang lên trên những tàng cây tối thẫm. 5 giờ 30 sáng. Ở Đức vào mùa hè, tháng 5 như thế này, trời sáng vội và cứ là ngày mãi đến hơn 9 giờ tối. Giờ này, chắc Ichiro vẫn đang trên máy bay về lại Nhật. Ichiro yêu quý nhất trần đời của tôi! Anh 47 tuổi, đã ly hôn hơn 10 năm và sống tại Tokyo. Theo yêu cầu của hãng, anh thuyên chuyển ngắn hạn sang văn phòng Đức nơi tôi làm. đọc thêm...