Mùi dĩ vãng (Tịch)

Những đêm dở giấc, em thường chiêm bao thấy Lê. Trong mơ, em thấy mình nắm lấy bàn tay của Lê trước khi anh kịp chìm vào bóng hỏa châu. Nắm chặt những ngón rời rụng khỏi da thịt Lê khi trước mũi em khét lẹt mùi thịt. Hơi ấm còn đọng chặt trong lòng bàn tay em, những ngón Lê đan cài.

Thức giấc trong cơn mê mải, nghĩ rằng Lê vẫn còn ở cạnh đây, chạm vào da thịt em. Em nghe mùi mồ hôi mình tứa ra, ướt bệt hàng tóc mai. Giấc mơ em dậy đi dậy lại đủ thứ mùi từ biên khu năm nào. Những đêm Lê đẫm đượi trên lưng em mà phảng phất mùi thuốc súng, trước mắt loang loáng ánh hỏa châu… Những tháng năm biên khu để lại cho em nhiều thứ. Em in rõ mùi mồ hôi khen khét trong tiếng thở hổn hển của Lê, mấy ngón tay còn hơi ấm của Lê dúi dụi vào lòng tay em, và Vị.

Những đêm dở giấc, Vị cùi cụi ôm chặt em vào lòng, vói tay lấy chiếc khăn lau người em. Bàn tay quấn chặt lớp vải chà xát lên thịt da, lau sạch mùi mồ hôi khen khét Lê truyền lại cho em trong giấc mơ dang dở. Em rùng mình như cơ thể phát lãnh. Vị níu chặt không cho em chạy theo cơn mơ. Vị làm đủ cách để em không còn nhớ về Lê, ngón tay Lê, mùi Lê. Mùi hoa bưởi, bồ kết hun tóc khi gội đầu cho em, mùi dầu khuynh diệp xoa vào gan bàn chân, vào thái dương mỗi tối khi đi ngủ… không đủ làm át đi mùi thịt da khét lẹt của Lê trong bóng hỏa châu. Chúng đậm mùi quá đỗi.

Hai năm đầu rời biên khu, em cứ để mặc mùi này mùi kia mang dáng hình của Lê giày vò mình như thể chúng là chiếc áo Lê mặc lên người em. Vị cùn nhụt, vất vả tìm chiếc kéo cắt nát chiếc áo ảm mùi cũ kỹ đó. Em lơ ngơ giữa giày vò của Lê và Vị.

Năm kế tiếp, Vị đặt vào lòng em nhỏ Lệ. Năm sau là thằng Lễ. Cho em đủ bận rộn mà quên hẳn về Lê. Những quãng ký ức trắng sạch lúc mang bầu, lúc lòng chộn rộn nôn nao lúc sinh, lúc cho nhỏ Lệ, thằng Lễ bú sữa, em ngớt những cơn nhớ trằn trọc hằng đêm. Vậy mà, mỗi khi ngửi thấy mùi thịt cháy khen khét trên lò trên vỉ, em nghe như mùi thịt Lê cháy xèo xèo dưới ngọn hỏa châu. Lúc hoài mang nhỏ Lệ cũng vậy, lúc lùm lùm thằng Lễ cũng vậy. Em đều thấy Lê kề cận, chìa mấy ngón tay ra để em nắm níu, truyền hơi ấm cho mình. Mà mẹ chồng nói, mấy ngón tay Vị bầm tím tái tê sau mỗi lần em sinh.

Em ngẩng mặt nhìn mặt trời, nắng loang im lìm em cứ tưởng hỏa châu treo lửng lơ trên nền trời, bất kể tháng ngày.

Làm sao em có thể nhầm mặt trời thành khuôn mặt hỏa châu, ngày trắng dã thành đêm lạnh tường? Làm sao em có thể nhìn Vị mà tưởng thành mặt Lê, khuôn mặt đã chìm sâu vào trong màu hỏa châu, xèo xèo cháy rụi?

Thôi trời, em biết Lê đâu có biến mất dễ thường như vậy. Mỗi đốm lửa cháy phừng phực là bóng Lê phục sinh, cời cời đống tro tàn mà hiển hiện như chưa từng rời xa. Có lúc Vị giơ bàn tay run rẩy lên mà tán vào mặt em, rồi ánh nhìn đau xót mê điên lảng đi vào góc tường loang lổ. Em chợt tỉnh cơn say tưởng Lê trong ánh lửa. Ngón tay cháy bỏng giữa rực rỡ hào quang, mà mấy tối liền kề, Vị tỉ mẩn thoa dầu mù u lên từng đầu, từng móng mát rượi.

Ngón tay Vị đẹp dằn dỗi đàn ông. Những cơn mê tỉnh cứ dắt díu diễu hành qua cuộc đời em, giữa ngón tay Lê và cái tát chát chúa của Vị, của ôm vòng tay hoang và ánh nhìn khắc khoải bủa vây… Nhiều ngày về sau, mỗi lần nhìn bàn tay đầy dấu lửa, Vị thở dài rồi buông thõng thượt tay em.

Không phải mơ, em thường đưa mũi hướng về nơi có mùi, giống hệt loài thú hoang đánh hơi bạn tình, riêng em thì tìm mùi mồ hôi ken đầy. Chúng khắc sâu vào não vào tim vào lòng em xiết bao. Giữa mùi cơm khê cháy khét, em ngồi cạy đáy nồi để hít hửi mùi oi oi đó. Giữa mùi thuốc quấn từ những chiếc lá phơi khô, em nhặt nhạnh khói cháy giữa hơi khét nồng. Giữa hơi thở hổn hển của Vị em lẩn nhẩn tìm mùi mồ hôi ảm đạm của Lê.

Những ngón tay còn sót lại của Lê cứ nha nhẩn gặm nhấm tuổi thanh xuân em. Em nhớ chặt lòng ngày em ra biên khu nhặt xác Lê. Những ngón tay rời rụng mặc hỏa châu ăn loang lổ thịt da, nằm sót lại trên nền đất bom bão cày xới tan tác. Ngón tay nằm mộng viễn du trên nền đất. Làm sao nhầm được, những ngón tay ấm áp mềm dịu của Lê. Làm sao không nhận ra được móng tay nào còn dấu hột gạo, ngón tay nào mang vân hoa bạc mệnh?

Thời gian giống như cây gỗ trên dòng nước, đã trôi xuôi không trở lại được. Còn dĩ vãng là thứ lời nguyền ám ảnh, sẵn sàng tìm về mỗi khi rảnh lòng. Mùi hương dĩ vãng không ngừng lúc xúc trở dậy tìm về khéo chọt, đánh bật hơi em hơi Vị, cho em lơ ngơ ngây khờ chừng ấy năm, cho Vị dở dang lỡ làng chừng ấy năm.

Tôi phải làm gì để cho em thôi đừng nhớ?

Vị thường ôm ghị em vào lòng, dùng đôi bàn tay chắc nụi lồng vào khăn, chà xát thật mạnh, hòng mong lớp ký ức bong tróc ra khỏi da thịt em. Cho mùi hương năm cũ buông bỏ những xúc tu hút cạn duyên em, duyên Vị. Em biết Vị cũng đau buồn, mỗi khi em bất giác gọi Lê ơi Lê hời khi mà nằm gọn lỏn trong vòng tay anh, như thói quen vô điều kiện.

Chỉ đến khi em nhận những ngón tay từ Vị, những ngón chắc nùi nụi hay thoa dầu khuynh diệp cho em mỗi tối, những ngón hay luồn vào tóc em dở từng búi bết dính dĩ vãng gội ướt hoa bưởi, bồ kết, những ngón tay tỉ mẩn thoa dầu mù u cho em mỗi khi em sục sạo trong màn lửa tìm lấy phần người kia của Lê… những ngón tay cắt lìa khỏi lòng tay, vết cắt bén ngót dường như chẳng hề đau đớn chi được nữa, em ngửi được mùi máu đỏ tươi nóng hổi của Vị trộn lẫn đủ thứ mùi này mùi kia, em mới nắm níu được hơi ấm của Vị, mới chưng hửng tỉnh nửa giấc mơ còn lại. Tuyến lệ em như được khơi nguồn sau từng ấy năm ngắc ngứ, lèn chặt…

Chừng ấy năm trời em lơ mơ giữa Vị và Lê. Cứ lẫn lộn giữa Lê và Vị, tình Lê tình Vị. Những ngón tay nóng hổi cháy rát hơn cả ánh hỏa châu, mùi máu tươi rỉ rả trên mấy ngón tay còn nồng khét hơn mùi thuốc súng. Và hình dung Vị khoan lượng nhìn em cười còn rõ ràng hơn cả ngọn đuốc Lê…

 

2 Replies to “Mùi dĩ vãng (Tịch)”

  1. Ký ức, mùi vị len lỏi trong từng con chữ, mạch văn trôi chảy như con suối nhỏ cuộn mình nơi khe đá.

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.