Một tối hôm nọ của “nhiều năm” trở về trước em rủ tôi đi mua ốp lưng điện thoại mới. Không biết là đang làm gì nữa tôi vội vàng phóng xe máy tới chỗ hẹn. Thấy em đã đứng ở đó bên chiếc xe đạp có cái giỏ màu hồng.
Hạnh Phúc Là Gì? (Nguyễn Hồng Ngọc)
Một hôm heo con hỏi heo mẹ:
Mở Bài (Umi)
Lâu rồi, tôi không viết. Có lẽ cũng năm năm rồi, kể từ khi bước chân vào trường Luật. Tôi vẫn nhớ bài viết đầu tiên năm lớp mười, cô chủ nhiệm cũng là cô dạy văn, khi ấy, đã phê thế này: “Cảm xúc trong trẻo, giọng văn mượt mà. Cô tin em sẽ tiến xa nếu theo đuổi con đường văn chương”. Đợt đó, tôi được tám điểm. So với những bài viết chín điểm, mười điểm trước đây thì chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng những dòng nhận xét của cô, mãi ám ảnh tôi, theo tôi tới tận những năm tháng sau này. Dẫu rằng, tôi đã không theo đuổi con đường văn chương như cô nói. Sự thật thì hành trình của mỗi người luôn có những ngả rẽ, ngay tại những khúc quanh đột ngột, dù rằng trước đó chúng ta đã cân nhắc và lên kế hoạch, bắt đầu với sự quyết tâm sắt đá tưởng chừng không có gì thay đổi được.
Hạnh Phúc Trong Lành (Na Na)
Phố xá của buổi chiều tà luôn ồn ào tấp nập. Cô bóp thắng chiếc Dream cà tàng của mình dừng lại bên cạnh chàng trai trước một ngã tư và chờ đợi những chiếc đèn chuyển màu. Không khí bên trong cái khẩu trang chật hẹp buộc cô phải kéo nó xuống để tận hưởng nhanh chóng vội vàng một chút khí trời bụi bặm mà đã rất quen thuộc với mình…
Những hàng cây gió reo
1. Nàng bánh bèo trên tay tôi đã ngủ, sau một hồi quẫy đạp, la khóc ỏm tỏi, ê a và bày trò các kiểu. Chỗ nàng nằm đã sẵn nhưng chưa đặt xuống được đâu, nàng chi nhắm mắt thôi, hãy chịu khó đi thêm vài vòng nữa để nàng ngủ sâu rồi muốn làm gì thì làm. Cái bọn trẻ con như nàng tinh tướng lắm, rõ là mắt đã nhắm, hơi thở đã đều, tay chân đã buông lỏng… vậy mà mình chỉ nhón ngồi xuống giường thôi là bừng mở mắt dậy. Khi đấy mà ko mau mau quay lại tư thế cũ thì thể nào nàng cũng sẽ khóc rưng rức dỗi hờn (thương lắm) cho xem. Không muốn nàng khóc và quá mệt để dỗ nàng lại từ đầu nếu nàng tỉnh giấc, nên, tôi lại đi thêm vài vòng nữa. Vài vòng quanh quanh căn phòng nhỏ, đi qua cái giường, đi qua cái bàn, đi qua cái tủ, đi qua ô cửa sổ nhìn ra hàng cây xanh mướt… lại đi qua cái tủ, đi qua cái bàn, đi qua cái giường… Nhìn xuống kiểm tra xem nàng đã ngủ chưa, thì thấy giữa hai cái má phúng phính nở ra một nụ cười không răng (đáng yêu nhất trần đời). Ngủ thật rồi. Nhưng vì cười dzụ khị thế kia nên sẽ ẵm nàng đi thêm vài vòng nữa nhé…
Gặp lại Andersen ở Munich (Chi Mai)
Khi tìm ra ở Munich có một tiệm sách cũ tiếng Anh, tôi muốn đến đó liền. Thật kỳ cục là từ khi sang Đức, tôi lại thấy khó tìm ra một tiệm sách cũ tiếng Anh hơn ở một thành phố châu Á nhiều. Tiệm sách mới thì nhiều và tiệm sách cũ bằng tiếng Đức cũng nhiều (có lần tôi mua được quyển Khải Hoàn Môn bản tiếng Đức của Erich Maria Remarque giá 1 euro ở một hiệu sách cũ bé tẹo ở Köln.)
Mùi dĩ vãng (Tịch)
Những đêm dở giấc, em thường chiêm bao thấy Lê. Trong mơ, em thấy mình nắm lấy bàn tay của Lê trước khi anh kịp chìm vào bóng hỏa châu. Nắm chặt những ngón rời rụng khỏi da thịt Lê khi trước mũi em khét lẹt mùi thịt. Hơi ấm còn đọng chặt trong lòng bàn tay em, những ngón Lê đan cài.
Câu chuyện về một người Hiệp sỹ (Anh Tú)
*Lấy cảm hứng từ bộ tiểu thuyết Ba Người lính Ngự lâm của Alexandre Dumas
Bạn (Kiều Nguyễn)
Bạn cũng có nhiều loại
Bạn đồng nghiệp, ấu thơ
Bạn học và bạn nhặt
Gặp nhau trong tình cờ
Ichiro (Chi Mai)
Mặt trời đang lên trên những tàng cây tối thẫm. 5 giờ 30 sáng. Ở Đức vào mùa hè, tháng 5 như thế này, trời sáng vội và cứ là ngày mãi đến hơn 9 giờ tối. Giờ này, chắc Ichiro vẫn đang trên máy bay về lại Nhật. Ichiro yêu quý nhất trần đời của tôi! Anh 47 tuổi, đã ly hôn hơn 10 năm và sống tại Tokyo. Theo yêu cầu của hãng, anh thuyên chuyển ngắn hạn sang văn phòng Đức nơi tôi làm.