“Đung đưa trên những đám mây” để soi xuống hố sâu tâm hồn (Nguyễn Hoàng Mai)

“Đung đưa trên những đám mây” tác phẩm đầu tay của Nguyễn Hoàng Mai do công ty sách Phương Nam mới phát hành chọn nói về nỗi cô đơn – một đề tài trừu tượng và khó diễn tả nhưng chạm đến những vấn đề “nóng” trong xã hội hiện đại.

 

Cuốn sách là tập hợp của nhiều mảnh ghép chắp nối tưởng chừng rời rạc nhưng lại tạo thành con đường dẫn ta vào miền thẳm sâu, thầm kín nhất của con người. Người kết nối những mảnh ghép đó là nhân vật “tôi”. Đầu truyện, tôi là một cô gái 13 tuổi, cố gắng tìm cách gắn kết với “nàng thơ” Mimi bằng tình yêu lạ lùng và tha thiết. Một kiểu tình yêu đồng tính nhưng không có khái niệm khao khát sở hữu. Họ nhìn thấy con người trần trụi của nhau, bao gồm cả một quá khứ trần trụi và u buồn.

Mimi chịu nỗi đau của một đứa trẻ không gia đình, bị lạm dụng từ nhỏ, lớn lên trong cô độc. Và “tôi” mang những vết sẹo hằn sâu trong tâm trí khi sống trong một gia đình vụn vỡ, cũng từng bị lạm dụng và luôn cảm thấy lạc lõng trong thế giới thực tại. Không biết vô tình hay hữu ý, qua câu chuyện điển hình của hai nhân vật chính, “Đung đưa trên những đám mây” của Nguyễn Hoàng Mai đã soi vào những hố sâu của tâm hồn người trẻ một cách chân thực nhất, đáng được xã hội phân tích và lưu tâm sửa chữa.

Trên thế giới, nhiều nhà văn “cây đa cây đề” cũng đã chọn đề tài cô đơn để đưa vào cuốn sách của đời mình. Đó là nỗi cô đơn được huyền ảo hóa trong Trăm năm cô đơn của Gabriel Garcia Marquez hay nỗi cô đơn phi lý trong Rừng Na uy của Haruki Murakami… Nỗi cô đơn chưa bao giờ là một đề tài cũ, nhưng để diễn tả một thứ trừu tượng không phải là dễ. Nhất là đối với một nhà văn “trẻ măng” như Nguyễn Hoàng Mai.

Cô hoàn thành Đung đưa trên những đám mây khi mới 21 tuổi và đang là sinh viên của trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TPHCM. Bốn năm theo học chuyên ngành báo chí truyền thông, yếu tố “thực tế”, “ngắn ngắn và ngắn” của những bài báo không làm ảnh hưởng đến ngòi bút mềm mại và lối viết giàu hình tượng của cô. Nguyễn Hoàng Mai đã dùng chính phong cách ấy và cách kể chuyện đan xen giữa thực tại – giấc mơ để xoáy vào diễn biến tâm lý nhân vật. Cô còn đưa vào tác phẩm của mình những yếu tố âm thanh, ánh sáng, màu sắc một cách rất “điện ảnh” tạo hiệu ứng trong quá trình dẫn người đọc đi vào mảng tối của nhân vật.

“Thì… tất cả mọi người đều cô đơn đó sao? Và trong suốt cuộc đời chúng ta cứ mãi kiếm tìm một liên kết chắc chắn, hay níu kéo chút hơi ấm thoảng qua mà đôi khi không còn chắc sẽ lâu dài”, “Cô đơn giống như là bản thể, một kiểu identity”. Nhân vật Mimi đã nói như vậy, nhưng có lẽ, đó là khái niệm cô đơn mà tác giả muốn gửi gắm xuyên suốt trong cuốn sách này.

Hình tượng những đám mây trong tiêu đề tác phẩm có thể được hiểu như nơi loài người “gửi gắm” ký ức. Người ta có thể nhìn chúng mỗi ngày nhưng không thể chạm vào và tự tay thu vén được. Đó là lý do, cuối truyện, tác giả đã phải nhờ đến sự xuất hiện của “Người thu nhặt ký ức đến từ Mặt trăng” để giúp nhân vật “tôi” bước qua cơn khủng hoảng của cô đơn và mất mát vì mất đi người yêu thương. Dĩ nhiên, đó là một sự tưởng tượng thú vị và rất cổ tích. Nhưng có lẽ, đó cũng là thông điệp ngầm mà Nguyễn Hoàng Mai muốn nhắn nhủ đến người đọc. Trong cuộc sống thực tế, bằng cách nào đó, hãy “thu nhặt ký ức” đau thương, gửi chúng vào một nơi nào đó để bước tiếp trên cuộc-đời-có-thể-sẽ-còn-rất dài.

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.