Cốt truyện đơn giản, nhẹ nhàng, tình tiết không quá khó đoán và những tình huống không mấy nổi bật. Bạn có thể dễ dàng tóm tắt câu chuyện trong một đoạn văn ngắn. Đó có thể là điểm cộng nếu bạn muốn mua cuốn sách. Nhưng thật ra chỉ đề cập đến bìa cuốn sách thôi đã đủ để bạn mua nó rồi, và sau đó bạn có thể đóng khung bìa sách để trưng trong nhà, cuốn sách không chỉ là một điểm nhấn trong trang trí nội thất căn hộ của bạn cùng với màu hồng nhạt và đen mà còn tạo cho khách có cảm giác bạn thật học thức khi trang trí ngôi nhà một cách sáng tạo với quyển sách như vậy, cho đến khi họ đọc nó.
Câu chuyện dường như quá nhạt nhòa và không được chuẩn bị chu đáo. Giống như tác giả đã dùng một tài năng của một cây bút “best-seller” để kéo dài mạch kể. Mặt khác, sự thiếu chuẩn bị kĩ lưỡng trong cốt truyện ở đây do không có sự dàn dựng trong tình huống tiếp theo khi tác giả muốn nhân vật giàu thì đột nhiên tác giả đề cập tới sự giàu có đó bằng hai ba dòng, thực sự nó đủ để diễn tả sự giàu có nhưng cảm giác rất thiếu, điều đầu tiên thiếu có thể kể ra là sự chuyên nghiệp:
“[…] chúng tôi sống ở Richmond, trong một tòa biệt thự ven sông lộng lẫy với một khu vườn rộng mênh mông. Bố xài xe Mercedes, còn mẹ dùng chiếc Porsche. Tôi thì được học ở một trong những trường tư thục tốt nhất cả nước và chúng tôi có tận hai kỳ nghỉ năm sao mỗi năm.”
Tác giả hầu như không đầu tư đúng đắn vào mọi vấn đề, nhân vật sẽ không thực sự sống nếu tác giả không là một người viết chuyên nghiệp, kinh nghiệm và kĩ thuật đã chiến thắng. Bên cạnh đó còn là sự miêu tả tâm lý chưa trọn vẹn, gây hụt hẫng, nếu cốt truyện tập trung vào việc gia đình cô gái đột ngột có sự thay đổi về tài chính thì tâm lý phải rõ hơn, những khó khăn về cuộc sống cũng không được miêu tả đủ chu đáo khi sự thay đổi về vật chất quá rõ ràng như thế nhưng hầu như căn nhà là thứ duy nhất rõ ràng được đề cập đến như sự mất mát về vật chất. Chính điều đó làm cho người ta chỉ mới cảm nhận phớt qua được sự tan vỡ, nhưng cuốn sách lại nhấn mạnh điều đó từ ngay trong tựa đề. Tất cả sự nhẹ nhàng và êm dịu của cuốn sách bây giờ trở thành một khuyết điểm lớn khi người ta khó có thể tìm thấy sự đồng cảm và an ủi. Với những ai trái tim đang thực sự tan vỡ thì sẽ thấy những câu chuyện khá trẻ con, tuổi teen có nhiều điều tổn thương hơn vậy, và nếu lấy sự sụp đổ về tài chính là chủ đề thì tác giả có thể đã làm tốt hơn thế. Sau cùng, cảm giác yên bình cuốn sách mang tới chỉ chạm nhẹ vào những vết thương và làm chúng nhiễm trùng sau đó sưng tấy lên.
Nhưng đối với những ai chỉ đọc mà không có một sự mong đợi gì lớn lao ở cuốn sách mình đang cầm thì điều đó sẽ ổn. Khá ổn là đằng khác. Một câu chuyện giải trí nhẹ nhàng, vừa phải, chừng mực. Những cuộc sống xung quanh một học sinh cấp ba cùng với bạn bè và chuyện tình yêu lứa tuổi mới lớn chưa bao giờ cũ sẽ không khác gì một chiếc bánh ngọt điểm tâm nếu bạn không để ý đến việc nó quá nhiều đường hay lượng calo bạn không thể tiêu hóa hết được. Lời của những bài hát hư cấu cũng thật sự cứu rỗi cả cuốn sách, nó thực sự dành cho những trái tim tan vỡ, nếu phần nào tác giả cũng viết tốt như vậy thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Những ca từ đa nghĩa phần nào đó thay đổi cục diện câu chuyện, khiến câu chuyện mềm mại hơn và gợi sức tưởng tượng cho người đọc.
“Thi thoảng, trên một con phố đông, tôi thấy một bóng dáng giống bạn.
Tôi muốn gọi to lên: “Này, xin chào,” mặc dù tôi biết đó không thể là bạn.
Bạn thật xa xôi, người bạn đáng yêu của tôi, khoảng cách giữa chúng ta chẳng bao giờ ngắn lại.”
Một bài học được rút ra là đừng mong chờ quá nhiều vào cuốn sách bạn sắp đọc. Điều đó sẽ làm cho bất kì cuốn sách nào cũng có thể trở nên một chút hấp dẫn. Giờ thì hãy đóng khung cuốn sách lại nào, tôi vẫn tin đó là một ý tưởng tuyệt vời!
