Patrick Deville thường nói: “Nếu có một thông điệp nào đó thì tôi sẽ diễn đạt nó trong một bài báo hay một bài tiểu luận. Còn văn chương thì không có thông điệp. Thông điệp duy nhất của văn chương chính là sự hiện diện của nó và tự do mà nó mang lại”. Tôi rất thích cách nhìn của Patrick, và nó được thể hiện rất rõ trong Viễn vọng. Xuyên suốt từ đầu đến cuối, mọi chuyện vẫn bõ ngõ đó, không có một câu trả lời chính xác, không đưa ra một thông điệp rõ ràng, tác giả như thách đố người đọc “Rồi kết quả sẽ như thế nào?”. Mỗi đọc giả sẽ có câu trả lời cho riêng mình, tùy thuộc vào quan điểm của mỗi cá nhân.