Có lẽ tuổi thơ thế hệ cuối 8x như tôi ít ai không biết đến bộ phim “Đất phương Nam” như một ký ức về một vùng đất đẹp đẽ kể về quá trình lưu lạc của cậu bé An đi tìm cha. Một thời gian rất lâu sau đó, tôi mới đọc “Đất rừng phương Nam” của nhà văn Đoàn Giỏi, trí nhớ của tôi về bộ phim gần như đã mất hết, nhưng cảm xúc của cuốn sách mang lại cũng giống hệt như khi tôi xem phim (mà tôi vẫn còn nhớ): đó là sự trong trẻo và ấm áp của tình người.

“Thiên đường thì buồn”