Fielding đã từng chia sẻ rằng “cái dưỡng chất mà tôi đề xuất với độc giả ở đây không gì khác chính là bản chất con người”. Lời nói ấy của ông là một sự tuyên ngôn về lẽ sống của tiểu thuyết với con đường tìm kiếm, truy vấn những bản ngã của con người. Một nhà tiểu thuyết tài ba nắm lấy ánh sáng lương tri của thời đại mình, quẳng vào trong những góc tối để soi sáng các tình thế xã hội chưa từng được biết đến, làm bật lên gương mặt của nhân dạng con người đang hiện dần trong bóng đêm mịt mù của thời đại. Ta tìm kiếm trong cái khoảnh khắc đó một mùi hương thuốc lá, một bóng dáng con người mà ta biết ta sẽ chẳng bao giờ gặp được trong thời đại này hay bất cứ thời đại nào khác. Giây phút mà nhân dạng con người hiện ra trong tích tắc, họ lóe lên, sinh ra và chết đi trong cái đốm sáng ấy mãi mãi và bất tử với thời gian. Có lẽ trong vết tàn tích đổ nát của chiến tranh, cái khó nhất để tìm kiếm được chính là nhân dạng con người.