Gọi Em Bằng Tên Anh (André Aciman) – Mùa Hè Tươi Ngon Như Quả Đào Mọng Nước

Khi cầm cuốn sách này lên, lật giở đến một trang bất kỳ và đọc lướt qua, ắt hẳn bạn sẽ bị quyến rũ ngay lập tức bởi những lời văn đẹp như thơ, trong một khung cảnh cũng đẹp không kém: mùa hè nước Ý, bạn sẽ nhanh chóng bị cuốn vào mối tình đẹp đẽ giữa Elio và Oliver và được đắm chìm trong những câu chữ đầy rung động về mối tình đầu.

Mối tình giữa Elio và Oliver đẹp đến mức phi thực và buồn đến nao lòng, nó hội đủ mọi yếu tố để tạo nên một mối tình mà ai cũng ao ước khi họ có tiếng sét ái tình dành cho nhau ngay từ lần đầu gặp mặt nhưng lại cứ cố tình phớt lờ nhau để lôi kéo sự chú ý của đối phương giữa cái không gian nóng bỏng và cũng đầy rẫy những dấu hiện kêu gào người ta hãy yêu nhau đi: mùa hè Địa Trung Hải, giữa cái không khí nóng hầm hập đầy khoái cảm và cảnh thiên nhiên mơ mộng quyến rũ khiến ta dễ dàng san sẻ cuộc đời mình cùng với một ai đó, với khao khát mãnh liệt muốn yêu và được yêu, được sẻ chia và cả dâng hiến: “Hãy cho mùa hè còn mãi, đừng bao giờ để anh ra đi, hãy cho tiếng nhạc kia còn vang mãi, tôi chỉ đòi hỏi bấy nhiêu, và tôi thề mình sẽ không đòi hỏi gì thêm.”

Ta hãy tạm thời bỏ qua sự hoàn hảo của Elio và cả Oliver, sự đẹp đẽ, thông minh với cuộc đời ngập tràn thơ ca và nghệ thuật của họ, bởi vì chính sự hoàn hảo ấy càng chứng tỏ với ta một điều: khi yêu, ai cũng biến thành những kẻ ngốc, sự thông minh của Elio và Oliver không giúp họ nói được những điều cần nói với đối phương, những bài ca hay những cuốn sách không giúp họ thấu hiểu những tín hiệu mà người kia bày ra cho mình, và ta trông chờ gì ở một chàng trai 17 tuổi, khi những đam mê khiến cậu quên đi cả chính mình: “Tôi đã muốn gì? Và tại sao tôi không thể biết cái tôi muốn, ngay cả khi tôi hoàn toàn sẵn sàng thú nhận một cách dữ dội?”

Trong cuộc đời ta, có bao nhiêu mùa hè lộng lẫy và đẹp đẽ dường đó, một mùa hè tươi ngon như quả đào mọng nước, những khoảnh khắc mơ màng đầy mộng mị và khoái cảm ấy không chỉ khiến ta lớn lên, thay đổi mà những ký ức về nó chắc chắn sẽ còn ám ảnh ta đến cuối cuộc đời, những kỷ niệm tươi đẹp ấy ắt hẳn sẽ sưởi ấm Elio và Oliver mỗi khi nhớ về, sẽ mỉm cười hạnh phúc khi nhớ về nhau nhưng chắc chắn cũng xé nát con tim họ, vì bao điều đã vụt mất, vì những thứ đáng lẽ họ đã có thể có cùng nhau. “Gọi em bằng tên anh” như một bài tình ca về mùa hè tươi đẹp, về mối tình dang dở nhưng không thể nào quên và về tuổi trẻ rực rỡ mà ta chỉ sống cho hiện tại và sẵn sàng lao mình vào nỗi đau: “nếu có nỗi đau, hãy nuôi dưỡng nó, và nếu ngọn lửa bùng lên, đừng dập tắt nó, đừng tàn bạo với nó. Sự rút lui có thể là thứ kinh khủng khi nó khiến ta tỉnh thức vào ban đêm, và khi những kẻ khác quên ta đi nhanh hơn ý muốn của ta. Ta hy sinh bản thể quá nhiều để được chữa lành cho nhanh chóng, thế nên đến năm ba mươi tuổi ta đã cạn kiệt, chả còn gì để trao đi mỗi khi bắt đầu với một người mới.”

Một cuốn sách ngập tràn những cảm xúc của mối tình đầu và những dư âm đầy tiếc nuối của nó, ta sẽ được sống lại những khát khao không thể nói thành lời khiến bụng ta râm ran hay chân ta muốn khuỵ xuống khi chỉ nghe một giọng nói cất lên hay nhìn thấy một nụ cười mà đến tận bây giờ ta vẫn cảm thấy thổn thức khi nhớ về. Để rồi khi gấp cuốn sách lại, nhắm mắt, ta lại thấy trái tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực như thể một lần nữa, ta nghe tiếng bước chân quen thuộc của ai đó đang tiến tới bên cạnh mình.

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.