Những Năm Tháng Rực Rỡ – Đủ xúc động nhưng thiếu chiều sâu

Có lẽ đất nước Hàn Quốc rất hứng thú với các thể loại bệnh tật, cách đây 10 năm, khi phim truyền hình Hàn Quốc làm mưa làm gió trên ti vi, tôi chỉ ấn tượng rằng có lẽ các nhân vật đều dễ mắc bệnh, đặc biệt là ung thư máu. Trong “Những năm tháng rực rỡ”, tác giả cho nhân vật chính của mình mắc một căn bệnh còn kỳ lạ hơn: bệnh lão hóa sớm, (theo thông tin trong sách đưa ra thì trên thế giới chỉ có khoảng trên dưới 10 người mắc chứng bệnh hiếm gặp này). Cuốn sách viết về Han Ah Reum, cậu bé 16 tuổi đang phải chạy đua với cuộc đời khi sống trong cơ thể già đi từng ngày như một lời nhắn nhủ bạn đọc phải trân quý từng phút giây của cuộc đời, hãy sống yêu thương và hết mình. Với nội dung và thông điệp hứa hẹn, thế nhưng cuốn sách lại không thuyết phục được tôi bởi cách viết không hấp dẫn và những những nhân vật quá sức nhạt nhòa.

Mở đầu câu chuyện là mối tình, theo tôi là khá gượng ép và ngớ ngẩn của bố và mẹ Ah Reum, chuyện tình đáng lý gây cười lại khiến tôi cảm thấy quá sức gượng gạo khi bố và mẹ cậu quen nhau ở trường phổ thông, rồi có thể nói vì tai nạn mà mẹ Ah Reum mang bầu, bố mẹ cậu phải cưới nhau và chật vật kiếm sống để sinh ra và nuôi nấng Ah Reum. Bố của Ah Reum là một người khá bất tài, không có chí tiến thủ, gần như không có nghề ngỗng gì (vì thật ra cũng chưa tốt nghiệp nổi cấp III), khiến cho tôi không thể nào đồng cảm cho số phận bi đát cũng như những khó khăn của cặp đôi này khi phải làm bố mẹ khi mới mười bảy tuổi. Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ lại càng thêm khó khăn khi Ah Reum mắc một căn bệnh quái ác, từng ngày chiến đấu với cuộc sống khi mỗi ngày của cậu cũng quý giá bằng hàng chục năm của đời người: “Những đứa trẻ cứ lớn nhanh như thổi. Còn tôi thì già đi trông thấy.Khoảng thời gian một tiếng với ai đó, đối với tôi như một ngày và một tháng đối với người khác lại là một năm với tôi. Bây giờ tôi còn già hơn cả bố tôi.”

Ẩn trong thân thể rệu rã, không còn sức lực của Ah Reum luôn là một khát khao sống với sự tinh khiết, thơ ngây của một cậu bé. Ah Reum là một điểm sáng của cuốn sách với một tính cách đáng yêu của một chàng trai 17 tuổi. Cậu không chỉ khao khát sống, trong cậu còn luôn chứa đựng những ước mơ, cậu muốn được yêu thương, được sống như những người bạn bình thường và một làm việc gì đó để lại dấu ấn cho cuộc đời, vì lẽ đó, cậu chọn cách viết để kể lại câu chuyện đời mình.

Quan điểm sáng tác của Ah Reum dường như cũng chính là quan điểm sáng tác của tác giả Ae-ran Kim khi cậu tâm sự: “Vì cả ý nghĩa và số lượng của từ ngữ đều quan trọng. Ngôn từ cần phải nhịp nhàng với nhịp thở của người đọc, phải hài hòa và làm nổi bật giai điệu, đúng thế đấy.” Những câu văn của Ah Reum có phần vụng về nhưng luôn chân thành, như cách cậu gửi thư cho cô bạn gái và mong mỏi được hồi âm, dù thân thể có già cỗi thể nào, Ah Reum vẫn là một cậu bé 17 tuổi với nỗi ước ao được sống. Dĩ nhiên đôi lúc cậu cũng oán hận tạo háo vì đã gieo căn bệnh quái ác cho cậu, đôi lúc cậu buồn bã vì bất lực trước nỗi đau đang gánh chịu nhưng không lúc nào cậu nguôi hy vọng và ngừng ước mơ.

Thế nhưng, ngoài Ah Reum thì các nhân vật khác trong cuốn sách đều khá buồn chán và nhạt nhòa, không được miêu tả có chiều sâu thậm chí có phần thiếu nhất quán. Cách viết của Ae-ran Kim đều đều, thiếu kịch tính, các tình huống thì khá tẻ nhạt và thiếu sự đào sâu, phát triển. Thậm chí nếu thay căn bệnh của Ah Reum đang mang thành một căn bệnh quái ác nào khác thì có lẽ câu chuyện cũng không có gì thay đổi, tác giả thất bại trong việc làm nổi bật lên sự già nua của cơ thể và trẻ trung trong tâm hồn của Ah Reum, một điểm mà tôi cảm thấy nếu được sử dụng tốt hơn sẽ vô cùng đáng giá.

Khép lại cuốn sách, tôi phân vân giữa hai cảm xúc, tiếc nuối cho một câu chuyện tiềm năng chưa được viết tốt hơn và khó chịu bởi sự lạm dụng căn bệnh quái ác để lấy nước mắt của người đọc. Tôi nghĩ đây là câu chuyện phù hợp để dựng thành phim hơn là viết thành một cuốn tiểu thuyết, vì sự nhạt nhòa của các nhân vật trong phim có thể được bù đắp bởi sự diễn xuất của các diễn viên, nhưng trong một cuốn tiểu thuyết thì điều đó khó thể nào che đậy được, giá như đây chỉ là một kịch bản phim.

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.