Có những cuốn sách mà khi đọc xong, tôi có cảm giác như mình vừa uống một ly cocktail, Eleanor & Park là một cuốn sách như thế. Câu chuyện về mối tình đầu như một ly Margarita chuyến choáng, tươi mới và mát dịu. Người ta thường nói bạn không thể nào quên được ly Margarita đầu tiên của đời mình, và dĩ nhiên cũng tương tự, ai mà quên được hương vị của mối tình đầu?
Cuốn sách có mở đầu khá chậm rãi, khi Eleanor là một học sinh mới, khá kỳ dị, và trên chuyến xe bus đến trường chỉ còn duy nhất một chỗ trống cạnh Park, cô đành miễn cưỡng ngồi gần cậu, và cậu cũng không còn cách nào khác đành phải ngồi cùng cô. Ban đầu, Park gần như khó chịu với Eleanor và kiên quyết không nói chuyện với cô, cậu nghĩ cô là người béo ú, lập dị và khó gần, và ai lại muốn dính vào cô bé trở thành tâm điểm trêu chọc của bạn bè trên xe buýt chứ.
Tình cảm của Eleanor và Park nảy nở từ những điều tự nhiên, nhỏ nhặt, khi cậu cố tình mở cuốn truyện tranh của mình một cách chậm thật chậm để Eleanor có thể đọc cùng (nhưng cậu vẫn chưa chịu mở lời nói chuyện với cô), rồi cậu ngẩng ngơ khi nghe Eleanor đọc thơ để rồi từ từ cậu chú ý đến cô lúc nào không biết. Và âm nhạc chính là điều gắn kết hai người lại với nhau, Park thu âm tặng Eleanor những bài hát mà mình thích và khi biết cô không có máy nghe băng đã sẵn sàng cho cô mượn máy của cậu.
Park là một chàng trai quá đỗi đáng yêu, chính sự ngọt ngào, đầy quan tâm của cậu là điều Eleanor cần, vì cô bé lớn lên trong một gia đình đông con, bố mẹ ly tán, cô phải sống cùng với người dượng vũ phu và nơm nớp lo sợ bị đánh, bị đuổi ra khỏi nhà. Sự ân cần của Park như một liều thuốc xoa dịu nỗi đau của cô bé dù đôi lúc, Eleanor cũng cảm thấy sự khác biệt trong xuất thân của hai người và dẫn đến những mâu thuẫn: “Cậu lúc nào cũng hỏi thế. Tại sao. Cứ như thể luôn có câu trả lời cho mọi thứ vậy. Không phải ai cũng có một cuộc đời như cậu, cậu biết không, hay như gia đình cậu đâu. Trong đời cậu, mọi điều xảy ra đều có lý do. Mọi người đều có ý nghĩa. Nhưng đó không phải là cuộc đời của tớ. Không một ai trong cuộc đời tớ có ý nghĩa…” Thế nhưng chính sự quan tâm là thứ đã giúp họ vượt qua những khác biệt để tiếp tục làm bạn, tiếp tục ở bên nhau.
Tình cảm của Park và Eleanor cứ thế lớn dần lên, từ những ngại ngùng ban đầu, hai người bắt đầu thoải mái với nhau hơn, chia sẻ với nhau mọi điều. Chia sẻ để rồi thấu hiểu để rồi một ngày hai người nhận ra tình cảm dành cho nhau không chỉ là tình bạn đơn thuần, để thấy trái tim lỗi nhịp khi nhìn thấy nhau và dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình dành cho đối phương: “Tớ nhớ cậu, Eleanor. Tớ muốn ở bên cậu suốt. Cậu là cô gái thông minh nhất mà tớ từng gặp, và là người hài hước nhất, và mọi điều cậu làm đều khiến tớ ngạc nhiên. Và tớ ước gì mình có thể nói rằng đó là những lý do khiến tớ thích cậu….”
Các tình tiết trong sách đều chân thật, tự nhiên khiến tôi không khỏi xúc động trước tình cảm của Park dành cho Eleanor, hay không cưỡng lại sự dễ thương của Eleanor bất chấp hoàn cảnh gia đình của cô bé (Eleanor có thể là một cô bé cay nghiệt, bất cần đời lắm chứ). Rainbow Rowell có sự quan sát và tìm hiểu tỉ mỉ tâm lý của các cô cậu bé 16 tuổi để có thể viết nên một câu chuyện tự nhiên đưa tôi qua bao cung bậc cảm xúc từ ngượng ngùng lúc mới quen đến say đắm khi yêu thắm thiết, từ hạnh phúc khi có nhau đến nỗi đau đớn lúc chia xa. Cách viết của Rainbow Rowell ngọt ngào, đáng yêu nhưng không hề ủy mị và có sự tiết chế để không sa đà khiến cả cuốn sách dễ chịu, như tôi đang nhấm nháp một ly Margarita vào buổi chiều hè oi nồng, xua tan đi những nóng bức để mang lại cảm giác mát mẻ, dịu ngọt mà người pha chế biết cách không để ly Margarita ấy bị nồng gắt, quá ngọt hay quá đắng.
Tình yêu đầu lúc nào cũng đẹp, dù thế nào đi chăng nữa – Eleanor & Park là cuốn sách khẳng định điều đó. Mối tình của Eleanor và Park khiến tôi nhớ lại những cảm xúc khi mình còn trẻ và đang yêu, cái sự ngọt ngào và dịu dàng mà tình yêu đầu đời mang lại khiến ta như được bao bọc bởi một không gian khác, hít thở một không khí khác. Và điều đặc biệt cuối cùng tôi muốn nói về cuốn sách đó chính là: không có nước mắt, chỉ có tình yêu.

“Thiên đường thì buồn”