Kẻ móc túi – Hấp dẫn nhưng dễ quên

Cuốn sách có một tựa đề thật sự gây tò mò, với những ai đang hăm he đổi sang nghề đạo chích chắc sẽ bị ấn tượng ngay, và tôi xin phép được bật mí là cuốn sách cũng chỉ rất nhiều ngón nghề móc túi mà tôi nghĩ là sẽ áp dụng được nếu bạn xem xét một cách nghiêm túc và thực hành thường xuyên. Dĩ nhiên đi kèm với việc thành thạo một ngón nghề (trái pháp luật) nào đó thì phải đi kèm với trách nhiệm với nó, cũng những ai muốn đổi nghề như tôi nói ở trên thì cũng nên đọc cuốn sách này kỹ càng một chút, liệu rằng nó có đáng không. Còn những ai đọc sách với sự tò mò như tôi thì sẽ thấy cuốn sách thật sự hấp dẫn, nhưng sau đó sẽ dễ dàng quên tuốt tuồn tuột tình tiết của sách vì thật sự chẳng có gì neo tôi lại với câu chuyện cả.

Nakamura Fuminori là một nhà văn khá nổi tiếng với thể loại tiểu thuyết đen ở Nhật Bản và tiểu thuyết “’Kẻ móc túi” là cuốn sách nổi tiếng nhất của ông khi đoạt giải thưởng Oe Kenzaburo vào năm 2010. Cuốn sách kể về mặt tối của xã hội Nhật Bản khi các nhân vật của cuốn sách đều là kẻ móc túi, gái mại dâm hay dân anh chị. Một kẻ móc túi với biệt tài có thể hành nghề bằng cả hai tay lang thang khắp Tokyo để khoắn tiền của những kẻ giàu có sang trọng. Cuộc đời của gã chỉ tồn tại nhiều hơn là sống vì chẳng có điều gì giữ gã ở lại thế giới này, họa chăng chỉ là ký ức nhạt nhòa về Saeko – người tình cũ. Thế rồi cuộc đời gã thây đổi khi gặp gỡ hai mẹ con cô gái điếm và nhận được một nhiệm vụ từ tay yakuza Nhật Bản, hai sự kiện ấy phần nào khiến cuộn đời gã chệch hướng thậm chí có phần bối rối.

Dù khi gặp cậu bé con của cô gái điếm, kẻ móc túi muốn giúp cậu bé thoát ra khỏi cuộc đời phiêu bạt như gã nhưng dường như không thể. Cậu bé vẫn bị hút vào sự quyến rũ của cái thế giới của đồng tiền được kiếm một cách dễ dàng như thế. Có những lúc cuộc đời ta đã trượt dài vào sự bất lương đến độ không thể nào quay lại được, bởi khi nhìn lại thì chỉ có cái chết chờ đợi nhưng không vì vậy mà gã không khao khát được sống: “Tôi nghĩ về số mệnh sẽ buộc mình phải chết, ngẫm lại xem đến giờ mình dã làm những gì. Tôi chỉ thò tay móc túi của người khác, quay lưng lại với tất cả, cự tuyệt với xã hội, cự tuyệt sự lành mạnh và ánh sáng. Tôi đã chọn cách sống là xây bức tường quanh mình, lẩn vào những khe hở xuất hiện trong cuộc đời tăm tối. Nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn muốn được ở lại thêm một thời gian nữa.” Cái mặt tối của xã hội được Nakamura Fuminori phơi bày ra không hẳn là cuộc đời bấp bênh của những kẻ móc túi hay quyền lực của những gã yazuka mà chính là cái vòng xoáy của tội ác nó không buông tha bất kỳ ai, khi cả những cậu bé ngây thơ cũng bị mờ mắt bởi cuộc sống hào nhoáng mà đồng tiền mang lại rồi bị cuốn vào đó mà không sao thoát ra được.

Điều Nakamura Fuminori làm được đó là tạo cái không khí u ám, ẩn uất xuyên suốt tác phẩm và nếu ví đây là một bộ phim thì có lẽ tác giả đã chọn một tông màu tối với những sự kiện chủ yếu diễn ra về đêm, thỉnh thoảng lấp lánh ánh đèn của đường phố Tokyo, ánh đèn lướt nhanh qua rồi vụt tắt, trao trả lại cái bóng tối càng dày đặc hơn phủ lên cuộc đời của toàn bộ các nhân vật.

“Trên đời này, cách sống đúng nhất là tận dụng mọi đau khổ và vui sướng…”

Vấn đề của cuốn sách có lẽ ở chỗ mọi thứ chẳng dẫn tới đâu, câu chuyện hấp dẫn nhưng nhạt nhòa. Thế giới ngầm của những gã xã hội đen Nhật cũng được kể quá sơ sài, không mấy ấn tượng, chưa tạo được sự to lớn, đen tối mà thực ra phải có. Tôi chờ đợi một điều gì đó bùng nổ hơn diễn ra, khi mà quan niệm sống của gã yazuka khá ấn tượng: “Trên đời này, cách sống đúng nhất là tận dụng mọi đau khổ và vui sướng. Tất cả chỉ là những kích thích mà thế giời này mang lại. Nếu khéo léo pha trộn các kích thích ấy trong người, mày có thể sử dụng chúng theo cách hoàn toàn khác. Nếu mày muốn làm điều ác, mày tuyệt đối không được quên điều thiện.” Cứ tưởng cuộc chiến giữa những điều tương phản ấy sẽ là điều bao trùm lên câu chuyện thế nhưng những tình tiết của cuốn sách không làm nổi bật lên điều này, cộng thêm cái kết mở nhưng lại không thật sự thỏa đáng khiến tôi khá hoang mang.

Đây không hẳn là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi khép lại cuốn sách, nó không có một vụ án mạng, những tình tiết li kỳ hay những bí ẩn cần khám phá. Thế nhưng không vì thế mà cuốn sách kém đi phần hấp dẫn, bạn đọc vẫn sẽ được thỏa trí tò mò của mình mà lật giở liên tục đến tận những trang cuối cùng để dõi theo bước chân lang bạt của kẻ móc túi khắp đường phố Tokyo. Đây có thể nói là một cuốn sách khác thường, nhưng chưa đủ đặc biệt để tạo dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi sau khi đọc xong.

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.